Vết cắt 2 – Tác giả Hiroshi D

Phần 13: “Giải thoát”
Hùng nhếch mép cười, lôi Trí đứng dậy, hai tay hắn nắm lấy cổ áo Trí: “Mày sướng cũng đủ rồi nhỉ, nhìn con đĩ của mày lần cuối đi?”

Một con dao lóe lên trong tay Hùng.

Phập. Phập.

Hai nhát dao lạnh tanh. Trí giật mạnh người rồi đổ ập xuống. Hơi thở như một làn khói tan trong gió lạnh.

Bình hét lên điên dại, gào xé cổ họng. Cô vùng lên nhào tới ôm lấy thân thể anh, không còn quan tâm ai xung quanh. Trong cơn tuyệt vọng, cô gào lên như người mất trí:

“Không anh Trí… Đừng đi… đừng bỏ em… đừng mà…”

Trí nằm đó, giữa nền gạch lạnh buốt và ánh đèn vàng mờ mịt của căn hầm. Máu từ bụng anh không ngừng tuôn ra, loang đỏ chiếc áo sơ mi rách nát. Mắt mở hé, miệng mấp máy, tuôn máu, hơi thở đứt quãng.

Bình quỳ gối bên cạnh, run rẩy ôm đầu anh vào lòng. Hai bàn tay cô run như lá, cố ép chặt vết thương nơi bụng anh nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.

“Trí… đừng nhắm mắt… nghe em… nhìn em đi, em ở đây… em ở đây mà…”

Trí khẽ cười. Nụ cười yếu ớt nhưng dịu dàng đến nhói tim.

“Em… khóc xấu… lắm…” – anh nói, giọng nghèn nghẹn, từng chữ như cứa vào cổ họng – “Anh thích… thấy em cười… hơn…”

Bình gục đầu xuống ngực anh, nước mắt thấm đẫm vạt áo. “Tại sao chứ… tại sao lại là anh… tại sao anh lại cứu em…”

Trí thở hắt ra, ánh mắt như trôi vào xa xăm.

“Anh… đâu có gì để mất… chỉ là… anh chưa từng… được ai cần đến… cho đến khi gặp em…”

Bình siết chặt anh hơn, như muốn níu giữ sự sống đang trôi tuột khỏi tầm tay mình.

“Đừng nói nữa… em cần anh… em cần anh mà…”

Trí cố đưa tay lên, ngón tay anh nhẹ chạm vào gò má cô, lau nước mắt một cách khó nhọc.

“Vậy… lần sau… nếu có kiếp sau… để anh… được gặp em… sớm hơn… một chút… nhé…”

Lời cuối cùng tan ra trong tiếng nấc nghẹn ngào của Bình. Cơ thể Trí khẽ run lên một cái rồi lặng lẽ bất động.

Bình gào lên. Một tiếng gào dội vang khắp căn hầm như xé nát đêm tối, như xé luôn cả trái tim cô gái đang ôm xác người con trai vừa vì mình mà chết.

Bình lặng người. Cô vẫn còn ôm Trí trong lòng, nhưng cơ thể anh đang dần nguội lạnh, bàn tay từng lau nước mắt cô giờ mềm nhũn như xác bông.

Mắt cô mở to, không chớp. Không còn tiếng khóc, không còn nước mắt. Chỉ là khoảng trống khổng lồ đang từ từ nuốt chửng lấy tâm trí.

Một giây. Hai giây. Rồi Bình từ từ đặt đầu Trí xuống nền đất.

Cô đứng dậy.

Cô lê bước về phía cái ghế sofa Hùng vừa ngồi lên, bàn tay run rẩy cào lên người hắn, như muốn moi linh hồn hắn ra khỏi đó.

“Mày… giết anh ấy… mày… GIẾT ANH ẤY!!!” – Tiếng hét như vỡ cổ họng, như loạn trí.

Hùng nhìn Bình, vẻ mặt ngán ngẩm như nhìn một con chó vừa bị đạp gãy chân nhưng vẫn rượt theo chủ.

“Còn muốn khóc than nữa hả? Mày nghĩ mày là ai?” – Hắn giơ chân đạp mạnh, thân thể nhỏ bé của Bình bay ra đập vào bức tường xi măng thô ráp.

Bình ngã xuống, máu chảy nơi trán nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn hắn, tràn đầy thù hận. Cô cào đất, chống tay bò dậy, lao tới hắn lần nữa, như thể còn một chút sức nào cũng phải dùng để trả thù.

Hắn thở dài, ra hiệu.

Hai tên đàn em lập tức bước tới, kéo Bình lên như kéo một bao tải. Cô vùng vẫy như thú hoang, gào thét, cào cấu, cắn xé, nhưng sức lực chẳng là gì so với bọn chúng.

“Mày thích điên hả? Được. Cho nó điên luôn đi.” – Hùng nói, giọng khinh bỉ, rồi quay đi.

Bình bị lôi đi, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi cái xác Trí nằm lại dưới nền đất lạnh.

~~~

Chiếc mô – tô rẽ ngoặt vào con đường đất ngoằn ngoèo, gió thốc mạnh vào mặt, mùi rừng ẩm ướt len vào mũi. Hoàng siết chặt tay lái, phía sau Duy bám chắc, miệng vẫn còn cắn chặt vì tức giận lẫn lo âu.

“Anh chắc đây là chỗ đó?” – Duy hỏi, giọng căng.

“Ừ, lần trước anh từng đến… nhưng lúc đó chưa vào sâu. Giờ thì phải kết thúc tất cả.”

Không đèn đường, không nhà dân. Chỉ là bóng tối đặc quánh và ánh sáng mờ mờ phía xa – hang ổ của bọn Hùng.

Cả hai dừng xe cách đó một đoạn. Trên tay mỗi người là một cặp côn nhị khúc bằng thép đen. Họ lặng lẽ tiến vào qua một lối mòn cỏ mọc um tùm. Hoàng ra hiệu cho Duy dừng lại, hít một hơi thật sâu – rồi cả hai cùng lặng lẽ áp sát ngôi nhà chính.

Bên trong, ánh đèn vàng nhạt hắt ra qua những khe cửa. Những tiếng cười nói bẩn thỉu, tiếng nhạc sập sình vang vọng. Khi họ vừa đến hiên nhà, cả hai khựng lại.

Một cảnh tượng như từ địa ngục hiện ra trước mắt – giữa nhà, xác Trí bị treo lủng lẳng trên móc sắt, đầy máu. Cơ thể anh bầm dập, đôi mắt mở trừng trong vô thức.

“Trí…” – Duy nghiến răng.

“Chúng ta sẽ đưa Trí về…” – Hoàng gằn giọng, rồi lặng lẽ cúi đầu, nén đau thương.

Họ bước tiếp, lách qua từng hành lang, tránh camera trong khả năng có thể. Nhưng họ không biết – từ căn phòng điều khiển ở trên tầng, Minh đang ngả người trong chiếc ghế da, nhấm nháp rượu vang, mắt dán vào màn hình.

“Lũ con nít ngu ngốc…” – lão lẩm bẩm – “Cứ vào lưới như vậy là vừa miếng.”

Trên chiếc giường bên cạnh hắn, My đang bị Hùng xâm hại.

Hoàng và Duy mở từng cánh cửa. Không ai biết chính xác My và Bình đang bị giam ở đâu, nhưng lòng họ như bị bóp nghẹt.

Căn phòng cuối hành lang… Hoàng đưa tay đẩy cửa ra – tiếng bản lề kêu “cót két” trong im lặng chết người.

Trong phòng, ánh đèn tù mù chiếu xuống chiếc giường sắt. Trên đó, Bình đang bị trói bằng dây vải, tay và chân cột chặt. Quần áo đã không còn. Trên người là những vết roi, người Bình bầm dậm. Phía dưới hạ bộ của cô, đầy mùi nước tiểu, tinh trùng và chất bẩn. Mắt cô mở hé, lạc thần. Xung quanh là vỏ xilanh rơi vãi – những ống kim vương vãi dưới đất như dấu tích của một tội ác vô hình.

“Trí… Trí… đừng bỏ em…” – cô lẩm bẩm.

Hoàng lập tức lao vào, tháo dây cho Bình. Duy quay mặt đi, siết tay đến bật gân. Không cần nói, cả hai đều hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Bình, em nghe anh không? Là anh Hoàng đây.” – Hoàng khẽ vỗ lên má cô, giọng nghẹn lại.

Bình không đáp, nước mắt cô cứ chảy ra vô thức. Trong lòng cô – sự điên dại, tuyệt vọng, và nỗi mất mát như một vực sâu đang nuốt chửng mọi tia sáng còn sót lại.

“Chúng ta phải tìm My.” – Duy nói khẽ.

Hoàng gật đầu. Cơn giận, nỗi đau, và ý chí giết chết bọn khốn nạn kia đang sôi lên trong máu.

Hoàng bế Bình ra khỏi căn phòng tăm tối, hai cánh tay anh siết chặt thân thể nhỏ bé, mềm nhũn của cô. Duy đi trước, tay siết chặt côn nhị khúc, ánh mắt cảnh giác từng bước. Họ bước ra khoảng sân lớn – nơi ánh trăng lạnh lẽo đổ dài bóng hai người đàn ông và một cô gái gần như mất hết ý thức.

Nhưng… trời đất như ngừng lại.

Tiếng giày nện xuống nền xi măng vang lên rầm rập.

Từ bốn phía, ánh đèn pha bất ngờ rọi tới đèn bật sáng lóa cả mắt. Những bóng người mặc đồ đen, bịt mặt, tay cầm dao, mã tấu, gậy sắt từ từ bước xuống, vây kín toàn bộ khoảng sân như một lồng sắt sống.

Và dẫn đầu, ông Minh, mặc vest đen nhưng không giấu nổi vẻ tàn bạo, miệng ngậm điếu xì gà, tay cầm một khẩu súng ngắn mạ bạc. Bên trái ông là Hùng, cởi trần, trên tay lăm lăm khẩu AK – 47 với băng đạn đã lên nòng. Mắt hắn đỏ ngầu như thú dữ.

Và cạnh chúng…

My.

Cô bị trói giật cánh khuỷu, miệng bị nhét giẻ, áo quần đã không còn, như vừa trải qua cơn tra tấn. Trên vai cô rớm máu. Hai tên đàn em túm tóc kéo cô đi như kéo một bao hàng sống.

“Ồ, mấy đứa bé của tao đây rồi.” – Ông Minh lên tiếng, giọng rít qua kẽ răng – “Ở đây chúng ta có hai đứa đã nếm mùi… và một thằng ngu mang người của nó tới tận cửa địa ngục.” Hắn liếc nhìn Hoàng.

Hoàng đặt Bình ngồi tựa vào bức tường gạch. Anh đứng dậy, cùng Duy chắn phía trước. Mắt hai người căng thẳng.

“Thả họ ra.” – Hoàng gằn từng chữ.

“Còn mày thì sao?” – Ông Minh nhếch mép – “Tao nghĩ tay mày bị thương rồi nhỉ?”

“ĐOÀNG!”

Chưa dứt lời, Hùng giương súng và bắn một phát – viên đạn xé gió ghim thẳng vào cánh tay Hoàng. Anh bật người về sau, máu phụt ra như suối.

“Anh Hoàng!” – Duy hét lên, lao tới đỡ anh.

“Chơi đi tụi bây!” – Ông Minh gầm lên.

Lũ đàn em xông tới như bầy chó hoang, gào rú trong cơn khát máu.

Duy xoay côn nhị khúc như cơn lốc, đỡ được hai tên đầu tiên nhưng bị tên thứ ba tông mạnh vào lưng. Hoàng dù máu me đầy tay vẫn gượng đứng dậy, nghiến răng cầm vũ khí bằng tay còn lại, đánh bật tên định lao vào Bình.

Máu văng tung tóe, tiếng kim loại va chạm chan chát. Một cuộc hỗn chiến đẫm máu giữa hai người và cả đàn chó hoang điên cuồng.

Bỗng một bóng đen vụt tới từ phía sau xe tải, như tia chớp, đá mạnh vào tay Hùng – khẩu AK văng lên không.

“BỐP!”

Cùng lúc đó, gậy gỗ, mã tấu, dao bấm đồng loạt rơi xuống đất, từng tên đàn em ngã vật trong chớp mắt.

Người mới tới mặc áo khoác đen, mũ trùm, mặt bịt khẩu trang. Anh ta di chuyển như gió, đánh như rồng, tung ra hàng loạt đòn cận chiến chính xác đến lạnh người.

“Là ai đó?” – Duy hét lên.

Người kia không nói gì tiếp tục đánh.

Hoàng và Duy không cần hỏi thêm, lập tức phối hợp.

Hoàng dù bị thương vẫn đá văng một tên vào cột đá, Duy hạ gục một tên khác bằng cú đánh chẻ đỉnh đầu. Ba người xoay tròn như một bánh răng chết chóc.

“BẮN CHÚNG NÓ CHO TAO!!!” – Ông Minh gào điên loạn.

Lũ đàn em vừa lùi lại vừa rút súng. Nhưng…

“WÉÉÉÉÉT!!!” – “ĐOÀNG! ĐOÀNG!”

Tiếng còi cảnh sát, tiếng loa, tiếng súng chỉ thiên.

Từ các hướng, xe cảnh sát ập đến, đèn xanh đỏ nhấp nháy. Hàng chục cảnh sát đặc nhiệm với giáp và khiên xông vào, vây chặt hiện trường.

Người áo đen đứng lên, gỡ khẩu trang – là Đông (tác giả đẹp trai), anh rút thẻ:

“Cảnh sát đặc nhiệm chống ma túy! Tất cả bỏ vũ khí xuống!”

Tên nào cầm súng cũng tái mặt. Một vài đứa ném súng xuống rồi bỏ chạy, nhưng bị quật ngã ngay sau đó.

Chỉ còn ông Minh, Hùng, và vài tên thân cận.

Minh biết đã đến đường cùng. Hắn giơ súng lên, nhìn về phía My, ánh mắt lóe sáng.

“Tao chết… thì phải có đứa chết cùng tao…” – hắn lẩm bẩm, ngắm bắn.

“ĐOÀNG! ĐOÀNG!”

Hai phát đạn cắm thẳng vào ngực hắn – Đông không chần chừ.

Minh ngã xuống, ánh mắt trừng trừng, chết mà không khép nổi mi.

Hùng đứng chết lặng. Cái chết của đại ca như xé đôi linh hồn hắn.

Hắn gào lên, cầm súng định bắn loạn.

Nhưng…

“GRỰC! GRỰC! PHẬP! PHẬP!”

Bình, từ lúc nào đã lê người tới, ánh mắt cô vô hồn nhưng tay cầm con dao nhọn hoắt – đâm liên tiếp vào người Hùng.

“TRẢ LẠI TRÍ CHO TAO! TRẢ LẠI TRÍ CHO TAO!!”

Máu văng tung tóe. Hùng gục xuống như một bao thịt sống.

Bình quỵ xuống, đôi tay vẫn run, đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn thi thể hắn như chưa đủ.

“My!!”

Ngay khi tiếng súng cuối cùng vang lên, ông Minh và Hùng ngã gục trong vũng máu, Duy lao thẳng đến phía My.

Cô vẫn bị trói thúc cả tay chân, thân thể đầy vết bầm tím, vết cào, vết rách, tóc rối bù, ánh mắt vô hồn. Duy quỳ xuống, tay run run tháo dây trói, ánh mắt đỏ hoe khi thấy từng vết hằn in sâu trên cổ tay cô.

“Em đến rồi… chị đừng sợ nữa… em đến rồi…” – Duy thì thầm, giọng nghẹn ngào.

Hoàng lúc này đi về phía Bình. Cô vẫn đang quỳ, tay còn nắm chặt con dao vừa đâm chết Hùng, người đầy máu và bụi đất, gương mặt lạnh ngắt như tượng đá.

“Bình…” – Hoàng khẽ gọi.

Cô không phản ứng. Đôi mắt cô vô hồn, nhìn xuyên qua anh như nhìn vào cõi chết.

Hoàng nhẹ nhàng bước lại, quỳ xuống, rút con dao khỏi tay cô, rồi ôm cô vào lòng. Lồng ngực cô khẽ rung, sau đó bật ra tiếng nấc – lặng, đau và vô vọng.

Cả bốn người – Hoàng, Duy, My và Bình – được công an đưa ra khỏi nơi địa ngục đó. Cảnh sát giữ lại hiện trường, khám xét toàn bộ tòa nhà, trong khi xe cứu thương rít lên từng hồi xé lòng.

Bệnh viện.

My và Bình được chuyển vào hai phòng điều trị đặc biệt. Kết quả sơ bộ khiến tất cả phải chết lặng.

Cả hai cô gái đều bị xâm hại và bỏ đói nhiều ngày, dẫn đến suy nhược nặng, mất nước, tụt huyết áp, và nguy hiểm hơn – đều bị nhiễm HIV.

Bình bị nặng hơn. Máu cô có phản ứng với một loại thuốc kích thích thần kinh lạ, nghi là ma túy đá pha tiêm trực tiếp. Việc này khiến cơ thể cô phản ứng chậm, trí nhớ rối loạn, và khả năng phục hồi gần như tuyệt vọng.

Trong phòng bệnh.

Bình tĩnh lại. Mắt cô ráo hoảnh, nhưng trống rỗng. Môi cô mấp máy không thành tiếng. Đôi tay cào nhẹ lên ga giường như cố tìm thứ gì đó vô hình.

“Trí…”

Không ai đáp lại.

Hoàng đứng ngoài cửa, nhìn qua lớp kính. Bên cạnh anh là My, tay anh vẫn còn băng bó, gương mặt trắng bệch. Cô siết chặt tay Hoàng – lần đầu tiên sau nhiều tháng trời – như một cách để bám víu.

Bình bắt đầu gào khóc. Gào như chưa bao giờ được khóc.

“Trí… TRÍ… SAO ANH LẠI ĐI… SAO ANH LẠI CHẾT…”

Y tá phải vào giữ chặt cô, tiêm thuốc an thần. Nhưng nước mắt của cô vẫn trào ra như suối – vừa là nỗi đau mất người yêu, vừa là cú sốc khi biết mình đã nhiễm HIV, vừa là gánh nặng khi chính tay cô đã giết anh ruột mình.

Cô hóa điên.

Không một tiếng gọi nào kéo cô trở lại được.

Còn My…

Cô im lặng. Không la hét, không gào khóc. Cô chỉ ngồi đó, nhìn trân trân vào khoảng không, ánh mắt sâu như vực.

Duy ngồi cạnh, đặt tay lên vai cô.

“Em ở đây. Em sẽ không rời chị nữa đâu.”

My không trả lời. Cô không cần. Nhưng bàn tay khẽ run run của cô siết lấy tay Duy, như một chút sinh khí sót lại trong thân thể giày vò ấy.

Ba năm sau.

Nơi ấy, dưới hàng thông già, mộ Trí vẫn nằm yên.

Gió Đà Lạt dịu nhẹ hơn. Mặt trời mùa xuân chiếu sáng, không quá gắt, không quá lạnh.

Bốn người – Hoàng, My, Duy và Bình – lại đứng trước mộ. Mỗi người một dáng vẻ, một vết thương đã khép miệng nhưng chẳng bao giờ lành hẳn.

Họ không cần nói gì, chỉ cần có mặt bên nhau.

Phía xa, tiếng cười trẻ con vang lên.

Hai đứa bé – một trai, một gái – đang chơi đùa giữa thảm cỏ xanh.

Bé trai độ gần 3 tuổi, khỏe mạnh, mắt sáng, chạy nhảy như chú sóc nhỏ. Bé gái thì chững chạc hơn, tay ôm con búp bê vải, miệng cười hồn nhiên.

Chúng không biết…

Mẹ của chúng – My và Bình – từng bước qua địa ngục.

Và chúng cũng không biết…

Ai là cha ruột của mình.

Có thể là Hoàng. Có thể là Duy. Cũng có thể… không ai trong số họ biết chắc.

Nhưng không ai quan trọng điều đó nữa.

Vì tình yêu – dù méo mó, đổ vỡ hay từng lấm máu – cuối cùng cũng đã sinh ra sự sống.

Hoàng cúi xuống, nhặt lấy một cánh hoa trắng rơi bên mộ Trí, lặng lẽ đặt lại lên bia.

“Em thấy không Trí… Tụi anh sống tiếp rồi. Dù thế nào, vẫn sống tiếp.”

Phía sau, tiếng cười trẻ con lại vang lên – cao, trong và vô nhiễm.

Gió thổi, thông reo.

Đồi vẫn xanh như chưa từng dính máu.

— Hết —